|
|
HOME T̀M HIỂU NHẬP MÔN sách TIỂU SỬ BẢN TIN H̀NH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 NỮ THẦN ISIS
|
|
Ramana Maharshi và Sức Mạnh Của Sự Im
Lặng II |
|
Ramana Maharshi và Sức Mạnh Của Sự Im Lặng II
Nhiều người tin rằng giác ngộ hay tự chứng
ngộ là điều cần đạt được, là mục đích cần đạt đến; nhưng Ramana nói
rằng không phải vậy. Trạng thái giác ngộ này xảy ra khi tâm trí trở
nên tĩnh lặng. Khi mọi sự thu đạt kết thúc, mọi t́m kiếm cũng chấm
dứt. Đó là lúc những sở thích, phán đoán, quan điểm, và mọi tṛ chơi
của tâm trí sụp đổ. Đó là sự giải thoát khỏi mọi tṛ chơi của tâm
trí. Người ta không đạt được trạng thái này thông qua luyện tập
(mang ư lập lại, máy móc. Cái trí cần luyện tập, nhưng mới là giai
đoạn định trí chưa phải là thiền. Thiền liên hệ đến Bồ đề. LND); ông
thậm chí c̣n nói: "Không cần luyện tập tinh thần cho sự t́m kiếm
này. Bổn phận của bạn là tự tại (to be). Không phải thế này hay thế
kia, mà chỉ đơn giản là hiện hữu, tồn tại thuần khiết (to be)"
Giáo lư tinh thần đều giống nhau trong mọi
truyền thống; điều thay đổi là phương pháp giảng dạy. Ramana giảng
dạy một cách trực tiếp, ngài không khuyến khích hay cấm đoán việc
thực hành. Một câu chuyện minh họa rơ điều này. Một trong những đệ
tử của ngài, khi đến sống tại Ashram với Ramana, đă mang theo tượng
các vị thần để thờ phụng. Y lập một bàn thờ nhỏ trong pḥng, nơi ông
thực hiện các nghi lễ và cầu nguyện hàng ngày. Một ngày nọ, ngài chỉ
cho Ramana xem bàn thờ của ḿnh, nhưng Ramana chỉ nh́n và im lặng.
Hai năm sau, khi đi ngang qua, Ramana nh́n thấy bàn thờ và chỉ nói:
"Ồ! Anh vẫn c̣n giữ bàn thờ đó sao?" Người đệ tử hiểu rằng ḿnh
không c̣n cần phải duy tŕ việc luyện tập nữa, đă đến lúc phải giải
thoát bản thân khỏi nó. Ramana nói rằng điều thực sự đưa một người
đến trạng thái im lặng đó, một cách trực tiếp, là tự hỏi: "Tôi là
ai?"
Câu hỏi này không nên được lặp lại một cách
máy móc hay tụng niệm như một câu thần chú. Việc đặt câu hỏi cần
được thực hiện với sự quan tâm sâu sắc đến việc khám phá ư niệm về
một cái "tôi" này bắt nguồn từ đâu. Ramana nói với chúng ta: "Ân
sủng ở bên trong bạn, ân sủng là chính bạn. Ân sủng không phải là
thứ mà người khác ban cho; nếu nó là thứ bên ngoài, nó sẽ vô dụng."
Rơ ràng giáo lư của Ngài hướng đến chính
ḿnh, hướng nội. An lạc chỉ phụ thuộc và duy nhất vào mỗi người
chúng ta; nó ở bên trong chúng ta. Không ai mà không có nó bên trong
ḿnh. V́ vậy, để đạt được trạng thái Ân sủng này, chúng ta phải
hướng nội. Chúng ta cần chú ư đến cảm xúc của ḿnh, cách tâm trí vận
hành, cách chúng ta lư giải và biện minh cho hành động và suy nghĩ
của ḿnh, cách chúng ta lệ thuộc vào các sự kiện bên ngoài để có
được hạnh phúc và b́nh an.
Chúng ta không thích ở một ḿnh, bởi v́ khi
ở một ḿnh và không có ǵ làm chúng ta giải khuây, lúc đó những vấn
đề chưa được giải quyết sẽ nổi lên. V́ chúng ta không muốn nh́n vào
bản thân, v́ chúng ta sợ những ǵ ḿnh có thể t́m thấy, chúng ta
tránh né những vấn đề cốt lơi, những câu hỏi làm phiền và quá đau
đớn, và đó là lư do tại sao chúng khiến chúng ta sợ hăi.
Con người có xu hướng trốn tránh nỗi đau, và
có những người nói rằng điều này là lành mạnh và thậm chí là đáng
mong muốn. Tuy nhiên, chúng không đơn giản biến mất v́ chúng ta phớt
lờ chúng. Hoàn toàn ngược lại, những con quái vật này vẫn ở bên
trong, hoạt động, ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta. Ví dụ, khi
chúng ta sợ nỗi đau mất mát, để trốn tránh nỗi đau ấy, chúng ta bắt
đầu liên hệ một cách hời hợt. Điều này là bởi v́ ta nghĩ rằng nếu
người đó ra đi, chúng ta nghĩ rằng ḿnh sẽ không đau khổ v́ chúng ta
không có một mối quan hệ sâu sắc. Khi đó, cuộc sống trở nên nông
cạn, và chúng ta bắt đầu sống ngày càng hời hợt, tránh né chiều sâu
của con người chúng ta. Không nhận ra rằng không có kho báu nào ở
vùng nước nông, chỉ có rác tích tụ trên bề mặt. Bản thân sự hời hợt
này mang đến một nỗi đau liên tục và sâu thẳm, nó đ̣i hỏi ngày càng
nhiều sự hời hợt để che giấu, và trở nên không thể chịu đựng được.
Vậy nên giải pháp không phải là trốn chạy,
bởi v́ chạy trốn chính nó đă là một nỗi đau. Nhưng nếu chúng ta nh́n
vào nỗi đau, trải qua nó, sống với nỗi đau ấy bằng sự chú tâm, và
học hỏi từ nó, chúng ta sẽ hiểu rằng đau khổ đến từ chính hành động
chạy trốn khỏi chính ḿnh. Nếu chúng ta đủ mạnh mẽ để đối mặt với
giông băo, biết đâu mặt trời sẽ chiếu sáng một lần nữa, và đau khổ
sẽ chấm dứt. Chúng ta phải can đảm và chỉ dựa vào bản thân chúng ta,
v́ xă hội hiện đại không giúp chúng ta hướng nội và thoát khỏi những
điều hời hợt được tạo ra do trốn tránh sự thật.
Ngành công nghiệp giải trí ngày càng khiến
chúng ta xao nhăng, giải khuây ngày càng nhiều hơn khiến chúng ta
ngày càng hời hợt. Tại sao chỉ có con người mới t́m kiếm sự giải
trí? Động vật không biết chán; chúng vẫn sống. Nhưng con người lại
gặp vấn đề về sự nhàm chán, nhu cầu thoát khỏi nỗi đau dai dẳng và
nhức nhối. Chính ư niệm về sự chia ly là nguyên nhân của sự đau khổ
nó đi cùng với cuộc sống con người. Với sự vô minh về bản chất thực
sự của chúng ta nảy sinh nhu cầu giải trí.
Khi không bận rộn với việc ǵ, trong những
khoảnh khắc rảnh rỗi, không có tivi hay mạng, chúng ta cảm thấy buồn
chán. Và ư nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu là chúng ta nên t́m
việc ǵ đó để làm, để lấp đầy tâm trí bằng một điều ǵ đó. Chẳng
phải đây là triệu chứng cho thấy chúng ta không thể kết nối với bản
thể, con người sâu thẳm bên trong ḿnh sao? Khi chúng ta phủi bụi
dưới thảm, nó vẫn ở đó, ngay cả khi chúng ta không nh́n thấy, nó vẫn
tiếp tục ở đó. Nhưng sẽ đến lúc chúng ta phải đối mặt với nó; là lúc
nó bắt đầu làm phiền chúng ta và khiến chúng ta khó chịu.
Phải chăng nhu cầu liên tục tạo ra những
cách giải khuây và t́m kiếm hạnh phúc này là một triệu chứng cho
thấy chúng ta đang ngày càng xa rời bản chất của chính ḿnh? Xa rời
khỏi bản chất đích thực của chúng ta, bản chất an lạc, một trạng
thái hạnh phúc vĩnh cửu? Chúng ta càng xa rời cốt lơi của bản thể
ḿnh, th́ càng t́m kiếm hạnh phúc trong đồ vật, hoàn cảnh, hay con
người. Càng ham muốn sở hữu và ham muốn t́m kiếm, th́ càng xa rời
cốt lơi của bản thể, con người của ḿnh. Ngay cả việc t́m kiếm tinh
thần cũng vậy, có thể trở thành một sự giải khuây. T́m kiếm tinh
thần là hành tŕnh t́m kiếm sự kết nối trực tiếp từ bản thể, con
người sâu thẳm nhất của chúng ta, với Bản thể đích thực ngự trị
trong mỗi chúng ta. (sự kết nối con người bên trong của chúng ta với
Thực tại tối hậu hay Thượng đế. LND). Nhưng nó cũng có thể bị tâm
trí lợi dụng và trở thành một sân chơi khác.
Cuộc t́m kiếm này thật đau đớn bởi v́, khi
chúng ta đă xa rời bản chất đích thực của ḿnh bằng cách t́m kiếm
những thú vui và sự thỏa măn bên ngoài, và quên mất con đường dẫn
đến nguồn mạch không bao giờ cạn ở bên trong ta, khi lạc hướng,
chúng ta có thể không biết bắt đầu hành tŕnh trở về với cốt lơi của
bản thể ḿnh từ đâu. Chúng ta đă tự lừa dối chính ḿnh rằng chúng ta
có thể t́m thấy ở bên ngoài, mà điều đó lại chỉ tồn tại bên trong
ta, bằng cách nghĩ rằng nếu chúng ta có nhiều tiền hơn, nhiều danh
vọng hơn, nhiều sự lăng mạn hơn, hay nhiều sự thánh thiện hơn, chúng
ta sẽ hạnh phúc. Việc t́m kiếm hạnh phúc không hề sai; vấn đề nằm ở
chỗ chúng ta t́m kiếm nó ở những nơi không thể t́m thấy được.
Hướng sự chú ư vào bên trong là bước đầu
tiên trong tiến tŕnh tái tạo con người bên trong chúng ta. Khi
Ramana Maharshi nói rằng con đường duy nhất là vượt qua đau khổ,
điều này có thể khó hiểu và thậm chí khó chấp nhận, bởi v́ tâm trí
con người luôn t́m kiếm khoái lạc và né tránh đau khổ. Vậy nên, điều
đầu tiên chúng ta cần chấp nhận là sự thật rằng trong cuộc sống,
chúng ta phải chào đón nỗi đau, cũng như chúng ta chào đón khoái
lạc. Và có lẽ điều chúng ta không nhận ra là việc cố gắng trốn tránh
nỗi đau chỉ làm trầm trọng thêm chính điều chúng ta đang cố gắng
trốn tránh; thực tế, chính sự trốn tránh mới là điều khiến nỗi đau
kéo dài.
Trong xă hội hiện đại, người ta tin rằng
chúng ta có quyền được hạnh phúc. Điều này không sai; thực tế, tất
cả chúng ta đều có quyền đó, không chỉ chúng ta có mà chính bản chất
của chúng ta là hạnh phúc. Tuy nhiên, hạnh phúc bẩm sinh này không
phụ thuộc vào bất cứ ai hay bất cứ điều ǵ để tồn tại; hạnh phúc bẩm
sinh này tồn tại một cách tự nhiên. Vấn đề là chính chúng ta đă xa
rời quá nhiều và quá lâu khỏi trạng thái tự nhiên của bản thể này,
đến nỗi chúng ta đă đánh mất hạnh phúc tự tại và tự nhiên, và bắt
đầu t́m kiếm nó bên ngoài bản thân, ở những người khác hay hoàn cảnh
khác. Chúng ta nghĩ rằng ḿnh phải tạo dựng hạnh phúc thông qua
những sự kiện bên ngoài. Chúng ta cố gắng để có mọi thứ tốt nhất, có
ngôi nhà đẹp nhất, chiếc xe sang nhất, thân h́nh quyến rũ nhất, cuộc
sống xa hoa nhất, vân vân. Nhưng thực tế, chính sự t́m kiếm bên
ngoài này chỉ khiến chúng ta ngày càng xa rời những ǵ ḿnh đang t́m
kiếm.
Khi chúng ta t́m kiếm hạnh phúc, điều thực
ra không cần phải t́m kiếm, v́ nó vốn dĩ có sẵn trong chúng ta,
chúng ta tạo ra bất hạnh cho chính ḿnh và cho những người xung
quanh. Ví dụ, một số người tin rằng để hạnh phúc, họ cần phải kiếm
thật nhiều tiền, mua một ngôi nhà đẹp, một chiếc xe hơi tốt, v.v. Họ
bắt đầu làm việc để đạt được mục tiêu đó, và thường th́, v́ mải mê
theo đuổi tiền bạc, họ trở nên vô cảm với mọi điều ở xung quanh.
Không hiếm những người giàu có trả lương cho người lao động thấp hơn
mức lương tối thiểu. Những người phàn nàn khi trả lương cho người
làm nhưng lại vui vẻ trả cùng số tiền đó cho một bữa tối thịnh soạn
mà họ nghĩ sẽ khiến họ hạnh phúc. Trong cuộc t́m kiếm hạnh phúc bên
ngoài này, con người thường trở nên tàn nhẫn và hủy diệt. Chúng ta
không nhận ra rằng mọi thứ mà lệ thuộc vào ai đó hoặc điều ǵ đó có
mang lại hạnh phúc cho chúng ta cũng là điều không có thật. Tất cả
hạnh phúc chúng ta cần đều nằm trong chính ḿnh.
Cũng có niềm tin rằng trong cuộc t́m kiếm
nội tâm này, chúng ta có thể giúp đỡ người khác mà không cần bản
thân phải thực sự dấn thân vào đó. Có lẽ cách duy nhất để giúp đỡ
người khác là tự ḿnh thay đổi hướng, từ việc t́m kiếm sự thỏa măn
bên ngoài qua việc nhận ra những điều kỳ diệu của thế giới nội tâm.
Tôi không thể làm ǵ để giúp đỡ người khác trên hành tŕnh này,
ngoại trừ việc tự ḿnh bước đi trên hành tŕnh giác ngộ chân lư, và
kết nối với bản chất thuần khiết và thiêng liêng nhất bên trong tôi.
Ramana Maharshi cho rằng sự giúp đỡ lớn nhất cho nhân loại là nhận
ra bản chất thực sự của mỗi người. Thay v́ t́m kiếm những phương
tiện bên ngoài để tạo ra sự thay đổi, phục vụ lớn lao nhất mà một
người có thể cống hiến là khám phá ra bản ngă đích thực của chính
ḿnh.
Không khó để hiểu tại sao h́nh thức giúp đỡ
nhân loại cao nhất là tự giác ngộ. Một chúng sinh giác ngộ không
xung đột, với chính ḿnh hay với bất kỳ ai khác. Do đó, họ không tạo
ra các vấn đề xă hội hay bất ḥa trong môi trường họ sống. Họ sống
trong ḥa b́nh với chính ḿnh và do đó ḥa b́nh với thế giới. Họ tỏa
ra ḥa b́nh. Khi chúng ta không ở trong trạng thái ḥa b́nh này,
chúng ta có thể tự lừa dối ḿnh bằng cách nghĩ rằng chúng ta đang
làm việc v́ ḥa b́nh, nhưng thực tế là chúng ta tỏa ra và sinh sản
ra trong môi trường của ḿnh những ǵ chúng ta là. Nếu chúng ta xung
đột, th́ xung đột là điều mà chúng ta đóng ghóp vào thế giới; không
thể khác được. Do đó, cách tốt nhất, và có lẽ là cách duy nhất để
giúp nhân loại là hướng nội, t́m kiếm Bản ngă sâu sắc nhất của chúng
ta, đó là thực tại vĩnh hằng.
Một số người có thể hỏi liệu đây có phải là
một thái độ ích kỷ không? Với tôi, câu hỏi này dường như là một cách
khác để thoát khỏi nỗi đau đi kèm với việc hướng nội. Chúng ta tin
rằng ḿnh có thể làm điều ǵ đó để thế giới tốt đẹp hơn, mà không
nhận ra rằng chúng ta cũng đang ở trong t́nh trạng tương tự như thế
giới vậy. Nói cách khác, chúng ta đang xung đột, chúng ta liên tục
t́m kiếm một thứ ǵ đó, và sự t́m kiếm này là triệu chứng của việc
không có thứ chúng ta t́m kiếm, điều đó là hiển nhiên. Bởi v́ không
ai đi t́m thứ mà ḿnh đă có. Nếu chúng ta đang t́m kiếm ḥa b́nh
hoặc cố gắng thúc đẩy ḥa b́nh, điều đó có nghĩa là chúng ta không
có ḥa b́nh. Nếu chúng ta t́m cách thúc đẩy công lư xă hội, th́
chúng ta cũng có thể biết rằng không có công lư trong chúng ta. Rất
khó để chấp nhận điều này, v́ chúng ta đă quen nghĩ rằng công việc
của ḿnh ở bên ngoài, trong thế giới bên ngoài. Có lẽ việc giữ ḿnh
bận rộn với thế giới bên ngoài là cách chúng ta t́m thấy để trốn
tránh công việc thực sự mà chúng ta phải làm, đó là bên trong.
Một khi t́m thấy sự b́nh yên bên trong,
trạng thái viên măn, hạnh phúc này sẽ lan tỏa và ảnh hưởng đến thế
giới bên ngoài. V́ vậy, nếu chúng ta thực sự muốn đóng góp cho ḥa
b́nh thế giới, chúng ta phải là ngọn lửa b́nh yên sống động và t́m
thấy bên trong chính ḿnh câu trả lời cho những xung đột, những câu
trả lời mà chúng ta đang t́m kiếm bên ngoài. Và nếu nh́n kỹ vào mối
quan hệ của ḿnh với mọi người, chúng ta có thể thấy rằng ḿnh đang
t́m kiếm trong các mối quan hệ điều ǵ đó mà bản thân không thể chạm
đến bên trong chúng ta. Chúng ta cảm thấy rằng ḿnh thiếu nó, và v́
các giác quan của chúng ta hướng đến thế giới bên ngoài, chúng ta
nghĩ rằng ḿnh có thể lấp đầy "sự thiếu thốn” đó bằng một mối quan
hệ.
Ngay cả khi không nhận ra điều đó, chúng ta
đă bước vào một mối quan hệ đầy kỳ vọng. Chúng ta đặt gánh nặng lên
vai nhau khi mong đợi y trao cho ḿnh thứ mà chỉ có ḿnh mới có thể
trao cho chính ḿnh. Và kết quả hiển nhiên là sự thất vọng và tức
giận. V́ vậy, chúng ta đối xử với mọi người theo những cách sai lầm.
Giá trị của một người không nằm ở những ǵ họ có thể mang lại; họ
quan trọng bởi v́ họ là một con người, và với chúng ta, điều đó là
đủ.
Khi chúng ta mong đợi họ phải thế này hay
thế kia, phải làm điều này hay điều kia, chúng ta đang mở cánh cửa
dẫn đến thất vọng. Và có lẽ người đó sẽ không làm chúng ta thất
vọng; có lẽ họ sẽ cố gắng hết sức để vừa vặn với cái hộp nhỏ bé mà
chúng ta đă tạo ra cho họ, nhưng họ sẽ làm như vậy với cái giá phải
trả là hy sinh một phần con người họ. Và khi đó, chúng ta sẽ góp
phần khiến người đó bất hạnh. Và không ai có thể hạnh phúc trên sự
bất hạnh của người khác. Như Ramana đă nói, không có ai khác cả. Khi
chúng ta tạo ra bất hạnh cho "người khác", thực ra chúng ta đang tự
tạo ra bất hạnh cho chính ḿnh. Ngay cả khi không nh́n thấy sự thật
này, sự mù quáng của chúng ta cũng không thể thay đổi được trật tự
của mọi viêc.
V́ vậy, hướng nội và t́m kiếm sự tĩnh lặng,
b́nh yên, sự tĩnh lặng của tâm trí chính là cách tốt nhất, và có lẽ
là duy nhất, để đóng góp cho ḥa b́nh thế giới, đồng thời luôn ghi
nhớ rằng hạnh phúc là sản phẩm phụ của ḥa b́nh. Thật khó tin là sau
hàng ngàn năm t́m kiếm công lư, b́nh đẳng xă hội và ḥa b́nh, chúng
ta vẫn chưa đạt được điều đó, vậy mà chúng ta vẫn không hề đặt câu
hỏi về hướng đi ḿnh đă chọn, hay về những phương tiện ḿnh đă dùng
để t́m kiếm chúng. Chẳng phải chúng ta cũng giống một người muốn đi
về phương Bắc, lại bắt đầu đi về phương Nam v́ dường như đó là con
đường dễ dàng hơn sao?
Phải chăng đă đến lúc chúng ta nên thay đổi
hướng đi và ít nhất hăy cân nhắc khả năng rằng sự thay đổi mà chúng
ta đang t́m kiếm phải đến từ bên trong chính ḿnh? Rằng dù chúng ta
có cố gắng đến đâu, nó cũng không thể đến từ bên ngoài?
CLEMICE PETER
Bà Clemice Petter sống dưới chân núi
Arunachala, Tiruvannamalai, Ấn Độ. Bà cũng là tác giả của cuốn
Pathless Land, được xuất bản tại Ấn Độ và Brazil.
Theosophist Vol146No12_Sept 2025
HOME T̀M HIỂU NHẬP MÔN sách TIỂU SỬ BẢN TIN H̀NH ẢNH thIỀN BÀI VỞ THƠ gifts TẾT 2006 NỮ THẦN ISIS